- Những tác hại không ngờ khi để tóc ướt đi ngủ mà các nàng nên biết
- Review bộ Some By Mi Super Matcha: Toner & mặt nạ đất sét
- 14 bộ phim kinh điển từng hút hồn thế hệ 8x, 9x: Ông bà Smith, Xác ướp Ai Cập và gì nữa? (Phần 1)
- Cách gửi tin nhắn Messenger im lặng không có thông báo
- Lịch chiếu Vụng Trộm Không Thể Giấu: Netizen đồng loạt “quay xe” khen ngợi
The Glory (Vinh Quang Trong Thù Hận) là một bộ phim truyền hình đề tài báo thù chất lượng cao của Hàn Quốc thời gian gần đây. Từ kịch bản, dàn diễn viên, quay phim, biên tập và nhạc phim,…đều vô cùng xuất sắc. Vì thế, những thành tích mà The Glory đạt được là rất xứng đáng. Hơn nữa, bộ phim còn truyền đạt những thông điệp ý nghĩa và chữa lành nỗi đau khổ của những người sống trong cảnh khốn cùng.
Sự cân bằng giữa bản chất và lý trí của con người- Đạo đức và đạo đức giả
“Tôi sẽ tìm thấy bình yên nếu tôi trả thù một người đã làm tổn thương tôi? Tôi sẽ không ác như thủ phạm của tôi?”
Đây là vấn đề khiến mọi nạn nhân phải suy nghĩ. Những đau khổ, tổn thương mà họ phải chịu đựng đã sinh ra bản năng hận thù trong họ. Nhưng đạo đức khiến họ quay cuồng trong vòng luẩn quẩn, không thể rút lưỡi kiếm trả thù trong một thời gian dài. Có phải dùng cơ thể của người khác để đi trên con đường của mình có nghĩa là chúng ta thỏa hiệp với chính bạo lực và cái ác?
Có thể thấy, “dùng bạo lực khống chế bạo lực” sẽ không thể giúp con người lấy lại bình yên, cũng không xoa dịu nỗi đau. Đây là sự đồng thuận của tất cả những người tạo ra nó, nhưng để xét đến cùng thì “dùng bạo lực khống chế bạo lực” mới là lựa chọn nhân văn nhất. (Lưu ý rằng bạo lực ở đây không chỉ đề cập đến bạo lực tinh thần và thể chất, mà còn là bạo lực cấu trúc và thể chế). Nhóm biên kịch đã cố gắng tìm sự cân bằng giữa bản chất và lý trí. Vì vậy nguyên lý “Thiện chí mù quáng và các nguyên tắc đạo đức không là gì ngoài vinh quang phù phiếm” đã ra đời và xuyên suốt toàn bộ bộ phim. Đó là một quan niệm đề cao tính nhân văn nhưng không thiếu tính hợp lý. Khi chúng ta theo đuổi điều thiện một cách ám ảnh và cố gắng tuân thủ các nguyên tắc đạo đức nhưng lại phớt lờ sự thật rằng chúng ta đang bị tổn thương và kìm nén bản năng tức giận của mình, đây thực sự là hành vi bạo lực mà chúng ta tự gây ra cho chính mình.
Trong bộ phim, Dong Eun luôn hiểu rõ về sự trả thù của chính mình. Điều cô ấy theo đuổi không phải là lòng tốt nên luôn phủ nhận mình là người tốt. Cô ấy tiến về phía trước với kỳ vọng chung của tất cả các nạn nhân nhưng cô ấy không coi đó là điều hiển nhiên như công lý. Điều cô ấy theo đuổi là tôn trọng bản chất con người, trút giận thay vì kìm nén và xua tan nó đồng thời muốn cho bản thân một lời giải thích về những tổn thương mà mình phải chịu đựng.
Nhưng The Glory không ủng hộ sự thanh tẩy vô nguyên tắc. “Không làm hại người vô tội” vẫn là điểm mấu chốt của sự trả thù. Điều này cũng phù hợp với kỳ vọng đạo đức của chúng ta. Điều duy nhất Dong Eun cảm thấy có lỗi trong toàn bộ vở kịch chính là Ye Sol. Cô đã phá hủy tuổi thơ êm đềm hạnh phúc của Ye Sol và khiến cô bé không có mẹ khi còn quá sớm. Dong Eun đã phá hủy hình ảnh người mẹ Yeon Jin tuyệt vời trong tâm trí cô bé khiến cô mất mẹ (dù Yeon Jin có thể không phải là một người mẹ tốt nhưng cô ấy vẫn là một người không thể thay thế được trong nhận thức của Ye Sol). Đồng thời, cũng gián tiếp khiến Ye Sol bị bạn bè cô lập. Biên kịch dường như nhận thức được vấn đề này, để tăng cường tính hợp pháp của chủ đề (được triển khai ở cấp độ cốt truyện là tính hợp pháp của việc Dong Eun trả thù), bà đã sắp xếp để Ye Sol được ở cạnh người cha không cùng huyết thống của mình của mình. Tất nhiên, xét ở một góc độ khác thì cô bé Ye Sol cũng ít nhiều chịu tổn thương nhưng dường như đây là cái kết hợp lí nhất rồi.
Tóm lại, The Glory có thể coi là một câu trả lời hoàn hảo cho câu hỏi về bản chất và đạo đức của con người. Nó hoàn toàn tôn trọng bản chất con người đồng thời chỉ ra sự bạo lực từ đạo đức và luân lý.
Sự tôn thờ quyền lực tối cao
The Glory vẫn còn những thiếu sót và sự bất lực đến khó chịu. Mặc dù chỉ ra sự thối nát và đen tối trong cơ cấu quyền lực đồng thời tố cáo sự áp bức giai cấp, nhưng trên thực tế, kiểu phản kháng bạo lực và áp bức giai cấp này chưa triệt để. Nếu nó muốn hoàn toàn chống lại áp bức giai cấp và loại bỏ kẻ có quyền lực, sẽ không có nhân vật nào như Yeo Jeong.
Yeo Jeong có ngoại hình đẹp, là thành viên của câu lạc bộ Mensa, cha mẹ anh ta sở hữu một bệnh viện. Một người có xuất thân phi thường như vậy lại sẵn sàng trở thành đao phủ của Dong Eun. Và có lẽ, anh ta là một trong những bàn tay vàng lớn nhất của Dong Eun. Nếu không có gia đình Yeo Jeong, thi thể của một nạn nhân đã không được chuyển vào tủ đông – thanh kiếm treo trên đầu Yeon Jin.
Yeo Jeong chiếm một vị trí quan trọng trong kế hoạch trả thù của Dong Eun. Nếu không có anh ấy, thật khó để tưởng tượng cuộc trả thù của Dong Eun sẽ ra sao và đến bao giờ mới có thể kết thúc được. Có thể nói, Yeo Jeong là một trong những con đường tắt để Dong Eun trả thù. Quyền hạn của Yeo Jeong bao gồm quyền kiểm soát cơ thể người chết (được thực hiện với sự giúp đỡ của mẹ anh ấy) và quyền kiểm soát cơ thể của Son Myeong O bằng cách mua nhà tang lễ bỏ hoang (được thực hiện bằng tiền của chính mình). Ngoài ra, anh ta còn mở một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và lấy thành công DNA từ vết sẹo của Park Yeon-jin, phán đoán bệnh tình của Jeon Jae-jun và tìm ra biện pháp trừng trị anh ta. Tất cả những việc này không thể dựa vào một bác sĩ có xuất thân bình thường có thể làm được. Sự tồn tại của Yeo Jeong cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận một phần thất bại của vở kịch và sự tôn thờ quyền lực. Tất nhiên, sự tồn tại của Yeo Jeong cũng có nhiều lợi ích, nhất là “chữa lành”. Anh ấy mang trong mình tố chất của một anh hùng trong phim tình cảm lãng mạn. Có thể suy đoán rằng, đây là sản phẩm của biên kịch của Kim Eun-sook. Nhà biên kịch Kim từng viết những bộ phim truyền hình lãng mạn, điều này khiến cô khó thoát khỏi thói quen tạo ra một anh hùng hoàn hảo. Đương nhiên, sự tồn tại của Yeo Jeong cũng có thể coi là cơn gió mát lành làm dịu bớt sự đen tối, nặng nề của bộ phim. Sự tồn tại của Yeo Jeong là phi thực tế, và tất nhiên, toàn bộ cuộc trả thù là phi thực tế, nhưng điều này không ngăn cản chúng ta suy nghĩ và đặt câu hỏi. Đúng không nào?
Sự tôn thờ quyền lực trong The Glory cũng được thể hiện qua nhân vật Ha Do Yeong. Mặc dù biên kịch đã chỉ ra rõ ràng rằng Ha Do Yeong là một “thằng chó đẻ tốt bụng” đồng thời khắc họa sự thờ ơ, kiêu ngạo và tư lợi của anh ta qua nhiều tình tiết khác nhau, thế nhưng, điều kỳ lạ là khán giả dường như không quá ghê tởm nhân vật này và có vẻ rất nhiều người ngưỡng mộ anh ấy. Sự điềm tĩnh, đĩnh đạc cùng tình yêu thương của người cha dành cho Ye Sol của anh ta khiến khán giả rất thích thú. Ở một khoảnh khắc nào đó, tôi đã kỳ vọng rằng Ha Do Yeong sẽ đứng về phía đối lập với Dong Eun. Từ đó chọc thủng ảo tưởng đẹp đẽ của khán giả về đẳng cấp và quyền lực. Nhưng cuối cùng, Ha Do Yeong lại lựa chọn đứng ở vị trí trung lập. Thật khiến người ta vừa thương lại vừa ghét.
Ha Do Yeong là một nhân vật rất mâu thuẫn. Tuy tỏ ra khách quan và kiêu ngạo với tài xế, vợ và bọn xã hội đen nhưng anh cũng có thiện cảm, thuyết phục Yeon Jin xin lỗi nạn nhân và đưa cô ra nước ngoài để bảo vệ con gái của mình. Mục đích của Ha Do Yeong quá mơ hồ khiến mọi người không thể hiểu hết mục đích tồn tại của Ha Do Yeong là gì. Biên kịch và đạo diễn muốn lên án nhân vật này, nhưng cuối cùng lại để anh ta ra đi. Ha Do Yeong là người duy nhất trong cả bộ phim phạm tội bạo lực và thoát tội. Tất nhiên, một số người có thể nói rằng hình phạt của biên kịch dành cho anh ta là để anh ta bị Yeon Jin “cắm sừng”, và để anh ta không có con ruột. Nhưng…”hình phạt” này còn gây khá nhiều tranh cãi.
Có một cái ác rất lớn trong Ha Do Yeong. Không phải là anh ta sinh ra đã có hay do gia đình nuôi dưỡng, không phải là cái ác tràn ngập cuồng loạn như nhóm nhân vật phản diện mà nhẹ nhàng, mờ mịt và vô thức, mang thuộc tính giai cấp và thuộc tính gia trưởng. Anh ta khinh thường và nhẹ nhàng đuổi việc tài xế. Sau khi tên xã hội đen làm việc cho anh ta xong, anh ta thản nhiên ném chiếc phong bì đựng tiền xuống đất hay lý do Yeon Jin là “Mặc ít nhất nhưng tất cả đều là Dior.”
Hãy xem anh ấy đối xử với Yeon Jin như thế nào sau khi phát hiện ra cô ấy lừa dối mình. Yeon Jin đã có thể thể hiện và thậm chí có biện pháp đối phó với Dong Eun – người có chứng cứ và đang đe dọa cô ấy – nhưng cô ấy hoàn toàn bất lực khi đối mặt với Ha Do Yeong. Dong Eun phải mất rất lâu để đưa cô ấy xuống địa ngục nhưng câu nói “Tôi đã trở lại, trở lại trong im lặng” của Ha Do Yeong có thể dễ dàng phá vỡ sự phòng thủ của cô ấy ngay tại chỗ. Lý do tại sao bạo lực lạnh lại hành hạ tâm trí nhiều hơn những cuộc cãi vã và xung đột thể xác là vì “lạnh lùng” thường đi kèm với “bỏ rơi”. Nỗi đau mà nạn nhân phải gánh chịu không chỉ đến từ bản thân nỗi đau mà còn từ sự cố ý phớt lờ nỗi đau. Đó là một loại xúc cảm và đồng cảm không thể đạt được. Ba điểm đau có thể trở thành mười điểm dưới cái lạnh bạo lực. Bạo lực lạnh thường là đặc quyền của gia đình, đối tác và bạn bè. Điều này khiến mọi thứ trở nên tàn khốc hơn bởi vì đó là những người mà chúng ta thường tìm kiếm sự thanh tẩy và đồng cảm.
Thuộc tính “phớt lờ” của bạo lực lạnh trùng hợp với một tội ác mang tính cấu trúc và thể chế. Tệ nạn này không chỉ nằm ở bạo lực do các cá nhân áp đặt lên cá nhân khác mà còn ở bạo lực do tập thể áp đặt lên các cá nhân như thể chế quyền lực và ý thức hệ. Chúng ta thường có khả năng chống lại bạo lực cá nhân nhưng lại dễ dàng bị đánh bại trước bạo lực tập thể, không những chúng ta mất ý chí phản kháng mà còn có thể hợp lý hóa và nội tâm hóa bạo lực này. Khả năng tàng hình đầy bạo lực này càng được củng cố bởi hình ảnh của Ha Do Yeong kết hợp với diễn xuất tao nhã của nam diễn viên Jung Sung-il.
Điều hối tiếc lớn nhất của The Glory là nó đã biến bạo lực tập thể thành bạo lực cá nhân, vấn đề tổ chức thành vấn đề cá nhân, kẻ mạnh đã chết, tầng lớp quyền lực vẫn tồn tại, kẻ phạm tội cá nhân bị trừng phạt nhưng tội phạm trên Internet thì hoàn toàn vô hình. Do đó, theo tôi, sự tồn tại của Ha Do Yeong là khắc họa cuộc sống hiện thực rõ nhất.
Khi cốt truyện bao quanh nhân vật chính là phụ nữ
Mặc dù biên kịch của The Glory là một phụ nữ nhưng xuyên suốt bộ phim bộc lộ dấu vết của tư tưởng gia trưởng ở khắp mọi nơi. Bạo lực liên quan đến các nhân vật nữ trong vở kịch được chia thành bốn loại: bạo lực tình dục, bạo lực thể xác, bạo lực giữa các thế hệ và bạo lực nơi công sở. Bạo lực tình dục: Dong Eun và một số nạn nhân bị lạm dụng tình dục nhiều lần hoặc trong một thời gian dài, thậm chí có người đã chết vì bị tấn công tình dục; video Lee Sa Ra dùng thuốc bị lộ và lan truyền; Park Yeon Jin bị cưỡng hiếp bằng lời nói bởi Son Myeong O, bị chồng xúc phạm, coi thường; Choi Hye Jeong thậm chí còn bị những người đàn ông và phụ nữ khác nhau làm nhục và khinh bỉ. Bạo lực thể xác chủ yếu tồn tại đối với Dong Eun, các nạn nhân và dì Kang. Tất nhiên, Park Yeon Jin, Lee Sa Ra và Choi Hye Jeong đã bị tát và giật tóc, thậm chí Choi Hye Jeong còn bị kẹp vào cổ bằng bút chì và tàn tật suốt đời. Bạo lực giữa các thế hệ( bạo lực gia đình) chủ yếu là hành động đâm sau lưng và vướng víu của mẹ Dong Eun với Dong Eun; hành vi đâm sau lưng và bán đứng con gái của mẹ Yeon Jin đối với Yeon Jin; một người đàn ông đã bão lực gia đình đánh đập con gái và vợ của mình. Bạo lực thứ tư chủ yếu là bắt nạt tại nơi làm việc, chẳng hạn như Choi Hye Jeong và Park Yeon Jin bắt nạt cấp dưới của họ.
Đối với các nhân vật nam, bạo lực chủ yếu là bạo lực sức mạnh và bạo lực cấp trên – cấp dưới, ít có bạo lực tình dục hay bạo lực gia đình, ngoại trừ Yeo Jeong người đã phải chịu bạo lực tinh thần từ kẻ giết cha mình trong một thời gian dài và Jeon Jae Jun, người đã thất bại trong việc giành quyền nuôi con gái của mình. Những bạo lực liên quan đến nam giới khác thường rất thẳng thắn, chí mạng chỉ bằng một đòn.
Chết hay sống nhục nhã là một câu hỏi khó trả lời. Bạo lực đối với các nhân vật nữ trong phim rõ ràng là đa dạng hơn, nhiều kiểu hơn và thường đi kèm với những màn tra tấn tinh thần và xúc phạm nhân cách rất lớn, đến mức nghẹt thở. Vì vậy, để đạt được sự cân bằng, chỉ có thể tăng mức độ tổn hại về thể chất đối với các nhân vật nam. Rất khó để tưởng tượng bạo lực tình dục và bạo lực gia đình có thể gây ra cho nam giới, đặc biệt là bạo lực tình dục. Để đàn ông bị tấn công tình dục, bị thiến, hay bị biến thành đối tượng tình dục và đối tượng để ngắm nhìn? E rằng điều này chỉ có trong các phim cấm, nhưng đối với phụ nữ thì tất cả những điều này đều được phép.
The Glory thừa nhận bạo lực tình dục mà phụ nữ phải chịu đựng là quá đau đớn và không thể nào bỏ qua được. Bộ phim thừa nhận là những người phụ nữ vô tội như Dong Eun, hay những nạn nhân khác không nên, không phải thừa nhận bạo lực.
Ngoài ra, đối với tôi, so với sự trả thù ấm lòng, bộ phim này truyền cảm hứng cho tôi nhiều hơn về cách sống và tìm lại chính mình từ quá khứ đen tối. Trong thế giới phức tạp và tàn khốc, địa ngục đáng sợ nhất là địa ngục không có tình yêu. “Hãy chết khi mùa xuân về nhé”. Thật may, ở đâu đó trên thế giới này vẫn còn có tình yêu, sự ấm áp để ta có thể tiếp tục sống và tồn tại trên thế giới này.
Tóm lại, The Glory là một bộ phim truyền hình có ưu nhược điểm rõ ràng. Nhịp điệu phim, kỹ xảo quay phim, biên tập và nhạc phim đều thuộc hàng đỉnh cao, chi tiết gần như hoàn hảo, các diễn viên đều hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình. So với các bộ phim khác hiện nay, The Glory – Vinh Quang Trong Thù Hận đã tạo được điểm nhấn và trở thành cơn sốt trong thời gian qua, đạt được nhiều thành tích đáng nể. Nếu bạn chưa xem thì hãy xem thử đi nhé. Mình đảm bảo bạn sẽ không hối hận đâu!
Bạn có thể quan tâm:
Xem thêm
The Glory được xếp vào thể loại phim trả thù nhưng liệu có đủ hấp dẫn?
“The Glory” kể câu chuyện về một giáo viên tiểu học tên là Dong Eun do nữ diễn viên Song Hye Kyo thủ vai tìm cách trả thù sau khi bị lạm dụng kinh hoàng ở trường trung học từ nhiều năm trước. Cô đã lập kế hoạch suốt 18 năm, trở thành giáo viên và từng bước tiếp …